Học sinh cấp 3 đài bắc cùng anh thiếu gia vũ hán

+ Không, nhà mình thuê nguyên căn mà. Những ngày sinh viên đó đã qua rồi nhưng những thói quen này thì tôi vẫn giữ lại, chắc tôi hoài cổ. 60k gọn hơ. …. Tay nhích thêm tí ga cố vượt qua hết đoạn đường hai bên toàn cao su, tôi quay lại nói thật lớn
– Thì nhìn anh đối xử với chị em là biết rồi ! Tầm này các em gái xinh tươi đi làm về, các tiểu thư đài các ra đường bắt đầu cuộc vui thâu đêm. – Trời, anh kêu chi dữ vậy ? Ngày ấy muốn ăn ở đây thì phải cả tuần, ăn một bữa nhịn 3 bữa. + Ok ok tầm một tiếng nữa nha em. Có 3 bé mới tuyển ngoài ngoải vào, anh thử ko ? – Thôi tha em mà. + Ghê vậy, ko hài lòng em lên thế đền cho anh mới đc. + Kakaka
… Lúc đấy với tôi nó ngon cũng phải ngang tầm với Cơm Gà Đông Nguyên mà tôi chưa từng ăn, chỉ nghe và chạy ngang nhìn. + Anh đặt 2 phòng VIP Santose lát anh qua có ko em ? Quán của một nhóm người mà theo tôi là hình như bóng bóng cùng nhau làm, người nấu kẻ bưng người dọn vậy mà nghe nói bán cũng gần chục năm rồi. – Dạ thôi, dĩa cơm này em ăn chắc không hết, nhiều quá. – Nữa, ghẹo quài, em vầy ai thèm. – Con gái ai chả vậy anh. Dành dụm mãi mới dám rủ bạn ấy ra đây ăn, mà mỗi đứa một phần thôi. ĐỊNH MỆNH với nhiều người có thể là HỌA nhưng may sao, với tôi và cuộc đời tôi thì nó lại là PHÚC.